Thursday, October 11, 2012

Written by Trần Thanh Trâm



26/08/2011
“Đây là ngày buồn nhất của tôi: Bạn học phổ thông không muốn nói chuyện, nghe tôi trút bầu tâm sự, khi hai bạn chung phòng thì có cảm giác xa lạ với tôi, buồn nhất là được tin không được ở trong phòng này nữa…hixhix, buồn wá buồn,  tôi muốn khóc wá…” (Phạm Lộc)
Đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu bé Phạm Lộc…
…Sau hơn 2 tháng nghỉ hè + Mùa hè xanh, sáng 5/9/2011 tôi trở lại khu nhà trọ ở TP.HCM để chuẩn bị cho năm học  mới…Lúc còn ở quê, ông chú có gọi điện nói sẽ ở chung với 2 đứa bạn ổng: Thằng Khanh thì tôi đã biết, riêng thằng Lộc thì chỉ nghe mẹ của bé Nhi và ba của nó kể thôi (nghe nói nó hiền lắm, nhỏ con, hồi trước giờ chỉ biết học, không quậy phá, bọm bãi như những thằng con trai khác). Cả thằng Khanh & Lộc đều là bạn cấp 1 và cấp 2 của con Út (Bích Trâm). Nghe vậy cũng thấy zui zui, vì khi vào Sài Gòn tôi sẽ được sống trong khu trọ có những người bạn đồng hương…Sáng hôm đó, tôi mở cửa phòng thì thấy Thảo (nó đến Sài Gòn trước tôi) và ba thằng Lộc…Tôi ngỡ ngàng: “Ủa ông chú với 2 đứa kia đâu nhỉ?”. Nghe ba thằng Lộc kêu hôm nay tụi nó chuyển đồ xuống phòng mới.
Lát sau, ba thằng Lộc đi ra ngoài, ông chú lên…tôi vẫn chưa thấy 2 đứa bạn ổng đâu hết…cũng tò mò xem thằng Lộc mà tôi từng nghe mọi người kể… như thế nào. Đến chiều, Thảo kể cho tôi nghe mọi chuyện…ông chú & bạn ổng cãi nhau, ổng đòi chuyển đi,…Thái độ thằng Khanh thì thế này…(nó kể hết); còn thằng Lộc thì không nói gì…(kon Thảo kể nhìu nhìu & cũng giận nhìu nhìu). Tình hình có vẻ căng thẳng đây! Mới mấy ngày trước sinh nhật mình, ông chú & thằng Khanh gọi điện chúc mừng zui lắm mà…giờ sao lại thế kia! Định zô lại Sài Gòn, gặp tụi nó một phen…giờ họ xảy ra chuyện, tình hình có vẻ thực sự căng thẳng đây, mình phải làm một cái gì đó…??
Chiều hôm đó, tôi và Thảo đi mua ít đồ cho phòng thì…Thảo khẽ vào tai tôi: “Kìa! Hai tụi nó kìa!”, khoảng cách không xa lắm nên tôi có thể nhận ra thằng dắt xe đạp kia là thằng Khanh, còn thằng nhỏ đẩy bình nước phía sau chắc là thằng Lộc. Hồi trưa nghe Thảo kể về thái độ hai đứa này không tốt lắm, nhưng tôi chưa gặp thhái độ đó từ hai đứa này nên không tin cho lắm; hơn nữa tôi không tin thằng Khanh là người như vậy (tôi đã biết nó hồi nó còn học chung với Bích Trâm). Còn thằng Lộc thì chưa gặp, nhưng xem ra ba nó nói nó hiền lắm mà, nó còn là bạn của Bích Trâm nữa – kon Trâm nói nó hiền mà học giỏi nữa…chắc không như Thảo nói đâu. Vậy nên khi kon Thảo chỉ, tôi nhìn 2 đứa vẫy nhẹ tay chào đáp lại điều đó là nụ cười của thằng Lộc…có vẻ ngượng nghịu nhưng xem ra cũng có thành ý, dù sao đây cũng là ấn tượng đẹp của tôi về nó. Lúc đó tôi bất ngờ về thằng Khanh wá, lẽ nào những gì ông chú với kon Thảo nói đều là sự thật sao??? Nó thay đổi đến vậy sao?...
…Trời đã tối dần, tôi gặp ông chú trong tâm trạng buồn rười rượi…ổng cứ khăng khăng đòi chuyển phòng, ổng lên phòng tôi và nói chuyện khá lâu…Mặc cho tôi và Thảo khuyên ngăn như thế nào ổng cứ khăng khăng đòi bỏ đi… đồ đạc ổng đã chuẩn bị hết rồi, lẽ nào ổng bỏ đi thật?.. Tưởng vô lại Sài Gòn tôi sẽ vui vẻ vì xóm trọ giờ đây đã có thêm những người bạn mới…nào ngờ cơ sự thế này. Tôi quyết định nhúng tay vào việc này: một là xem sự thật là như thế nào, hai là muốn 3 người họ giải quyết mâu thuẩn. Trong lúc Thảo và ông chú đang nói chuyện, tôi tìm đến phòng gọi 2 đưa bạn ổng lên nói chuyện cho rõ ba mặt một lời…Nào ngờ đâu ông chú biết tôi xuống kêu 2 đứa nó lên nói chuyện đã mang đồ đạc chạy mất tiêu, kon Thảo chạy đi kiếm mà không thấy, tôi gọi mãi không thấy trả lời…Kiểu này thì chết tôi rồi! Lỡ kêu 2 đứa lên rồi, ông chú bỏ đi thì giải quyết thế nào??. Vậy là tôi phải đảm nhận thôi! Lần đầu tiên tôi nói chuyện kiểu này, mà lại là 2 đứa kon trai tuổi tác không thua mình là bao, sao gan quá zị trời!? Ông chú làm mình khó xử quá! Thôi đành liều một phen, nghĩ gì nói đó, vậy mà vẫn thấy sợ sợ…Nếu chuyện này không được giải quyết thì tình bạn của họ sẽ chấm hết, rồi sau này gặp mặt sẽ như thế nào…huống hồ chuyện có thể còn giải quyết được…Nghe chuyện thì mới biết ông chú quá bướng, ổng sống theo kiểu cá nhân – lòng tự trọng của ổng lớn quá…xem ra ổng là người gây ra mâu thuẩn nhưng không chịu giải quyết mâu thuẩn. Thằng Khanh cũng sai…nhưng bây giờ ổng bỏ đi rồi,..tôi phải nói sao cho 2 đứa bạn ổng bỏ qua zụ này để 3 người lại là bạn như xưa??? Vậy là tôi đành ăn hiếp 2 đứa bạn của ổng: Thằng Lộc có vẻ ngây thơ, không nghĩ ngợi gì, nó cứ chỉ trách nhiệm về hết cho thằng Khanh (mâu thuẩn này là Khanh & Thu mà, nó vô can); còn thằng Khanh thì không đồng ý lắm về những gì tôi và Thảo đưa ra, nhưng để giữ hòa khí với ông chú, nó nhận nó sai và giải quyết mâu thuẩn này – nó chịu nhún nhường để xin lỗi ông chú & kêu ông chú trở về…
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết phần nào, chiều hôm sau tôi gọi điện cho ông chú & đón ổng về, ổng không chịu, khuyên mãi ổng mới về…Rồi lại không chịu xuống phòng mình…Vài hôm sau, mọi người trở nên gần gũi hơn, phòng trên và phòng dưới thân thiết từ đây, căn phòng trở nên zui zẻ, êm ấm hơn. Đó là điều tôi mong đợi…
Đến giữa tháng 10, phòng tôi đã sáp nhập thêm thành viên mới – Ngọc Lê (con một người cậu, họ hàng với nhà tôi). Sỉ số giờ đây giữa phòng trên dưới đã được cân bằng.


30/10/2012
            Tôi bắt đầu tham gia học Anh Văn với Lê. Buổi tối, tôi đi học nên ít nói chuyện nhiều với mọi người…Phòng tôi có cáp, phòng dưới thì có laptop, thằng Lộc hay đem laptop lên cho tụi tôi mượn & cùng nhau xem phim…3 người phòng dưới chủ yếu sinh hoạt ở phòng tôi, có những đêm thằng Lộc mầy mò bung ghost tới sáng; thằng Khanh, ông chú, Lê & Thảo xem phim mà tới sáng…có những lúc 3 người học Tiếng Anh tới khuya. Kết quả thằng Lộc & Khanh được điểm cao, ông chú bị điểm thấp môn Tiếng Anh…làm ổng buồn mấy ngày liền. Có những đêm rủ 2 chị em con Giàu qua chơi, đánh bài, uống nước…tất cả đều hòa đồng, riêng thằng Lộc, nó cỏ vẻ ngại ngại, sợ sệch…
            Nhiều lúc có bạn bè tới chơi, kêu nó vô mà nó có vẻ nhát…không hiểu nó sợ điều gì? Nhiều lần tôi đã cố gắng giúp nó hòa nhập nhưng nó nhất quyết từ chối; cũng nhiều lần Thảo & tôi lên giọng chỉ trích nó tại sao lại như vậy nhưng nó cũng chứng nào tật nấy,..Rồi có một ngày, tôi nhận ra và hiểu lý do tại sao nó lại như vậy, tôi cũng không ép buộc nó như những lần trước mà tôi để nó tự suy nghĩ, tự cảm nhận…rồi nó sẽ quen thôi. Tôi vẫn hy vọng có một ngày nó sẽ hòa đồng, mạnh dạn trước mọi người và không còn cảm thấy bé nhỏ trước ai hết. Và suy nghĩ đó đã dần dần được thay đổi, nó trở nên hòa đồng và không còn lạnh nhạt như trước nữa. Nó dần để lại ấn tượng tốt trong tôi. Nó không tham gia cùng mọi người, không đơn thuần vì nó sợ gặp người lạ như tôi & Thảo nghĩ, mà nguyên nhân sâu xa đã được nó hé mở. Hơn nữa, điều đó cũng giúp cho nó không bị cám dỗ, lôi kéo từ xã hội này. Có lẽ những buổi karaoke, tiệc tùng… là những thứ xa sỉ với học sinh, sinh viên,..điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng tôi đâu dạy hay kêu nó tham gia vào những tệ nạn đó đâu…tôi chỉ muốn nó sẽ tự tin hơn với những gì nó đang có – muốn nó chứng tỏ cho mọi người thấy nó hoàn toàn mạnh mẽ, hiểu chuyện, chu đoán…chứ không như mọi người thấy ở vẻ bề ngoài của nó (như nó vẫn nghĩ nó là kon nít)
            Dần dần tiếp xúc, tôi thấy nó hoàn toàn chín chắn (hơn cả tôi), suy nghĩ của nó rất sâu. Nó biết quan tâm tới mọi người & suy nghĩ về một người rất chín chắn…Nó đã thực sự trưởng thành, đứng đắn và ra dáng một X-Men…chứ không có vẻ kon nít như nó tự nhận xét về nó.
            Có một ngày chủ nhật, kon Nhi qua phòng tôi rủ mọi người đi nhậu, hôm đó tôi đi họp Đoàn ở trường. Nghe kon Nhi rủ, tôi không tham gia…Về phòng thấy Lê, Thảo, Khanh, Thu, bồ kon Nhi, Mơ (đứa bạn khá thân của tôi hồi cấp 2 + 3) đang nhậu; con Mơ trách tôi sao không về sớm, tụi nó kêu tôi nhậu cùng…nhưng tôi lẻn qua phòng con Giàu nằm ngủ tới chiều (mặc cho tụi nó kêu, réo, thậm chí trách tôi zữ lắm). Khi tụi nó đi karaoke tôi mới zìa phòng thì…không có chìa khóa vào. Vậy là lúc đó tôi phải xuống phòng dưới…chắc chắn có thằng Lộc ở nhà (phòng kon Giàu sắp đóng cửa vì phải đi đâu đó nên tôi xuống phòng dưới chơi chứ chìa khóa đâu zô phòng). Hôm đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện nhiều với nó, từ trước đó đâu có khi nào ngồi lại nói chuyện với nó đâu, chỉ nghe Thảo kể là nhiều. Nó còn mua bánh đãi tôi nữa chứ, lát sau chị Hà gọi qua chơi…tôi rủ nó, nó ngần ngại, rồi sau đó đồng ý. Tôi không ngờ pữa đó lại là pữa tôi “hại” nó đến như vậy, tôi đã làm nó suy sụp đến vậy. Tôi tưởng những gì ngày hôm đó nó sẽ quên thôi…nhưng không. Nó giận anh Tí rồi! Nó buộc tôi phải cho nó biết anh Tí nói gì…Lúc đó tôi nghĩ: Nếu tôi nói ra thì nó lại nghĩ không tốt về anh Tí, về chị Hà (cũng câu nói này ông chú giận tôi mấy ngày – tôi chỉ đùa thôi mà đâu có ý gì)…tôi nghĩ anh Tí cũng lỡ miệng đùa vậy thôi, chứ anh Tí đâu có ác ý gì…tôi không nói thì nó sẽ quên thôi…Ai ngờ chuyện này còn dai dẳng chưa nguôi (đêm 9/6/2012).
            Tối hôm đó, sau khi đi karaoke về: Khanh, Thu, Thảo, Lê ai nấy đều say…trong lúc say Thảo nó nhớ rất nhiều việc, rồi 2 chị em kể nhau nghe.
            Cuối tháng 1 có lẽ là khoảng thời gian tôi và nó xảy ra tranh cãi nhiều nhất: mỗi lần tôi nhờ nó là tôi với nó lại zận nhau mấy ngày liền. Hầu như tôi nhờ nó việc gì thì nó lại làm tôi bực mình việc ấy, thế là tôi không nhờ nó nữa, không thèm nhìn mặt nó nữa & càng không muốn nói chuyện với nó. Nhớ có lần, tôi viết tin nhắn: “Tôi với em đôi người xa lạ” (cũng vì tôi quá zận nó) vậy mà nó không zận tôi mà còn đem tin nhắn đó ra chọc tôi miết. Cứ mỗi lần tôi và nó “chiến tranh lạnh” nó lại nói với tôi “tôi với em đôi người xa lạ” (nó sử dụng tin nhắn mà tôi đã viết ra để trêu lại tôi).
            Nhiều lần giận nó lắm, trách nó lắm…nhưng rồi lại nguôi vì nó rất nhiệt tình, tuy nó không nhận lỗi nhưng khi nó nói chuyện thì cử chỉ & hành động của nó đã thể hiện rõ là nó có thành ý nhận lỗi. Nhiều lần tôi cũng giận nó vô cớ lắm cơ, nhưng nó cũng không bỏ mặt làm ngơ mà lại hỏi những câu rất ngây thơ: “Chị giận em hả?”. Làm sao mà giận được nó những lúc đó, cố tỏ ra giận nó nhưng thực chất nó đã biết tôi chỉ zỡn thôi.



24/12 Âm lịch
Tôi về quê ăn Tết, phòng trọ vẫn như cũ (thiếu một mình tôi). Lúc ở Sài Gòn lại mong về sớm, đến khi về lại nhớ Sài Gòn những ngày mưa…



Mùng 2 Tết
            Thằng Lộc qua nhà tôi chơi, nó mang theo 1 chiếc đĩa tặng tôi, nhưng không hiểu sao đầu đĩa nhà tôi không thể đọc được phần mềm trong đĩa…Vậy là nó lại mang về. Hôm đó đáng lẽ là ngày họp phòng của Rent-room nhưng mỗi người một hướng nên chỉ có tôi, nó và đến chiều thằng Khanh mới đến. Có lẽ đầu năm phòng trọ thiếu không khí nên sau đó phòng trọ trở nên cách xa hơn???
            Ăn Tết xong, chúng tôi trở lại TP.HCM để học, kon Lê bắt đầu chuyển trọ. Phòng tôi lại có thêm người mới. Phòng nó cũng đã có thêm thằng Lạp…Được chị Hà giới thiệu, tôi đã đồng ý cho chị Hiền vào ở chung với tôi và Thảo. Tuy ở chung nhưng chị Hiền với tôi & Thảo không ăn chung; tôi & Thảo nấu riêng, chị Hiền nấu riêng. Chị Hiền là người khá chu đáo, dễ gần nên mới zô được mấy ngày mà phòng chúng tôi đã hòa đồng với nhau. Ở với nhau được một tháng, Thảo và chị đã có những lần va chạm nhau: từ chuyện đi đứng, ăn uống…tới chuyện chén bát. Mới đầu, tôi nghĩ có lẽ do mỗi lần ăn cơm không ăn chung nên làm mất không khí ấm cúng, rồi không ăn chung nên không thể nói những chuyện góp ý nhau trong bữa cơm được…Mãi cho đến 10/3 (Âm lịch) tôi đi chơi ở Đồng Tháp: Thảo và chị Hiền ở phòng, không hiểu có chuyện gì mà kể từ đó Thảo & chị Hiền ngày càng xa cách nhau hơn. Cũng giống như thằng Khanh đã lâu không thấy lên phòng, không nói chuyện với Thảo,..hàng loạt thắc mắc của tôi cũng đã được gỡ bỏ…
            Tôi đã cố gắng tạo điểu kiện cho Khanh và Thảo giải hòa nhưng vô ích. Vì tôi vũng đã sai khi buông ra 2 từ “lợi dụng” để rồi hùa với Thảo làm tổn hại đến lòng tự trọng của 3 người phòng dưới. Sau khi “họp hội đồng”, tranh cãi & giải thích, tối hôm đó có lẽ là đêm tôi khóc nhiều nhất. Sau khi buông ra 2 từ “ld” mà tôi chưa kịp nghĩ đến tác hại của nó thì thằng Khanh đã cho tôi thấy được điều đó: Nó lục đâu ra tin nhắn tôi gởi cho nó khi ở Đồng Nai, rồi tin nhắn đó cũng là tin nhắn khiến tôi và phòng dưới phải buồn. Khanh hỏi tôi 2 chữ “ld” có nghĩa là gì vậy? Có phải lợi dụng không chị? Đến lúc này tôi như không thể giải thích được nữa rồi! Đúng là “ld” ≈ “lợi dụng”; nhưng hồi đó viết tin nhắn chỉ nghĩ đến chọc nó, làm nó tức. Chứ đâu biết sau đêm tranh cãi về 2 từ “lợi dụng” thì từ “ld” lại có tác hại đến vậy. Tôi cố đẩy cho qua chuyện nhưng không thể giấu nó được nữa rồi, nó gọi điện hỏi rõ từ “ld”. Vậy là không thể chối, tôi thú nhận – thằng Khanh bắt đầu nói…Lúc đó tôi rất rất buồn, cuộc gọi điện đó làm tôi suy nghĩ mãi. Đêm đó tôi khóc rất nhiều, soạn tin nhắn gởi cho thằng Lộc, Khanh, Thu và cả Thảo; tôi hy vọng có thể phần nào hàn gắn lại, mong chờ sự tha thứ của mọi người. Đêm đó tôi thấy Thảo cũng buồn, có lẽ nó buồn vì nó và thằng Khanh không làm hòa được. Riêng tôi, tôi lại buồn vì 2 từ “ld” mà làm thằng Khanh nghĩ rằng tôi kể công, nghĩ rằng tôi xem thường nó…Tôi thực sự không muốn làm ai buồn và cũng không muốn làm ai nghĩ rằng mình kể công gì cả. Không chỉ thằng Khanh, mà Lộc với ông chú cũng rất thất vọng về tôi, họ nghĩ tôi là người xấu, chảnh, ỷ thế ỷ thời…Tôi rất buồn, tôi rất sợ mọi người nghĩ tôi là như vậy. Sau tin nhắn của tôi – tin nhắn mà tôi nghĩ kể từ đó phòng trên và phòng dưới sẽ chia ra 2 ngã thì một hy vọng lại đến: thằng Lộc vẫn xem tôi là chị, ông chú lại xem tôi là cháu, thằng Khanh tuy không lên phòng nhưng khi gặp tôi cũng không tỏ thái độ xa lánh tôi. Vậy là zui rồi!
            Lại nhắc đến chị Hiền, sau lễ 10/3, tôi trở về phòng sau những buổi học ở trường hay những buổi học Anh Văn thì đều thấy không khí ảm đạm, u buồn của căn phòng tràn ngập. Những lần đó tôi cảm thấy ngột ngạt lắm! Thảo và chị Huyền không ai nói với ai câu nào. Vài ngày sau khi tôi đang nấu ăn thì Thảo và chị Hiền lại cãi nhau. Lần này là lần cãi nhau rất nặng từ trước tới giờ. Từ lúc chị Hiền ở đây, tôi chưa nghe họ cãi nhau như vậy, có lẽ ấm ức quá kon Thảo đã không kìm chế được. Kể từ đó chị Hiền mua bếp và những vật dụng nấu ăn riêng. Lúc này tôi cảm thấy tuy sống chung một phòng nhưng 2 bên đã quá xa cách, mọi sinh hoạt từ A®Z đều riêng biệt cả. Tôi quá choáng ngợp khi thấy cảnh bạn bè cùng phòng cứ mỗi người một nơi như vậy. Nếu như hồi trước phòng dưới có xích mích thì phòng trên lại giải hòa (tuy không có kết quả tốt đẹp nhưng phần nào giải quyết hết hàm khích từ 2 phía). Lần này phòng tôi xảy ra chuyện, tôi lại nói nhưng Thảo không nghe, lại cho tôi là ỷ chị họ lên mặt với nó, nó kiên quyết nói: 1 là chị Hiền – 2 là nó. Đã nhiều lần Thảo bắt tôi phải lựa chọn…tôi tìm hiểu câu chuyện từ 2 phía. Ban đầu tôi trách Thảo, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Thảo và chị Hà tôi mới hiểu Thảo phần nào. Có lẽ nó bị ức chế tâm lý (“không có ai hiểu nó” – như nó tâm sự trên (Facebook), Thảo kể về những chuyện mà chị Hiền đã làm thì chị Hiền cũng có phần sai; nhưng lỗi sai lớn nhất vẫn là tính khí nóng nảy, không chịu tha thứ, bao dung và rộng rãi; Thảo cũng sai khi quá nóng vội, luôn cho là mình đúng và người sai nhiều nhất vẫn là tôi: tôi không thể hòa giải được 2 người bạn cùng phòng của mình, không tạo không khí hòa đồng cho 2 pạn cùng phòng…



Mùng 8/3
            Thằng Lộc gởi cho 3 chị phòng trên một tin nhắn:
“Hôm nay mùng tám tháng ba
Giá hoa thì đắt giá quà thì cao
Tiền em tiêu hết hồi nào
Ở quê chưa gởi kịp vào hôm nay
Nghĩ đi nghĩ lại cũng hay
Đây là dịp để giải bày khó khăn
Sự là việc học lằn nhằn
Kỳ 3 mới đến học phần mới ra
Em đây tiền kiếm chẳng ra
Lo đóng học phí lo ra lo vào
Thì thôi chị nỡ lòng nào
Chấp chi em nó chẳng quà chẳng hoa
Ai kia đủ món đủ trò
Riêng em tặng chị bài thơ thay lời
Hoa hồng mấy bữa héo rồi
Còn thơ sống mãi tuyệt vời là thơ”
            Mới sáng nghe tiếng tin nhắn cứ kêu từ điện thoại Thảo & chị Hiền tôi tỉnh giấc. Chị Hiền đọc to bài thơ tặng tôi và Thảo để chào buổi sáng, cuối thơ chị đọc: Phạm Lộc. Tôi ngỡ ngàng, hóa ra Thảo cũng có tin nhắn như vậy, nhưng vì nó đi vệ sinh chưa kịp đọc, riêng tôi không có gì. Tối hôm qua tôi tắt điện thoại mà, cũng buồn thiệt, không biết thằng Lộc có nhắn tin cho tôi không nhỉ!? Buồn tủi, ganh tỵ với chị Hiền quá đi, tôi quyết định chọc thằng Lộc với tin nhắn tương tự để trách nó tại sao không gởi tin nhắn cho tôi. Hóa ra nó gởi tin nhắn trước nhất, mà do tối qua buồn nó nên tắt nguồn, tới lúc chị Hiền đọc xong tin nhắn mới thấy điện thoại mình tắt nguồn.
            Dù sao cũng zui zui vì mình vẫn tồn tại trong 3 người “phụ nữ” phòng trên được tặng thơ.



30/4/2012
            Tôi zìa quê ăn lễ nên không dự sinh nhật thằng Khanh được. Vậy nên tôi đã chuẩn bị sẵn một món quà gởi cho Lộc, nhờ nó gởi hộ. Đến gần ngày 2/5, tôi nhắn tin nhắc nó và ông chú là sắp tới sinh nhật Khanh, và món quà tôi gởi Lộc với Thu là món quà cho Khanh. Trước đó tôi và Lộc lại “chiến tranh lạnh”; đến ngày sinh nhật Khanh là hôm Khanh vắng nhà vì vậy phòng dưới đã tổ chức trước cho Khanh một ngày, tôi nhắn tin cho Lộc mà không thấy nó trả lời, tôi sợ nó vẫn còn zận tôi vụ trước 30/4 nên không nhắn lại…Mãi đến hơn 11h khuya, tôi đang ngủ thì nhận được 3 tin nhắn. Mãi đến sáng tôi mới đọc được: Đó là tin nhắn của Khanh, Thu & Lộc. Đọc xong tin nhắn tôi vui lắm, vui vi mình đã tạo được niềm vui nho nhỏ cho người khác. Sinh nhật thằng Khanh, nhưng tôi lại vui vì nhận được tin nhắn tiếng Anh của thằng Lộc. Qua tin nhắn nó làm tôi cảm thấy hạnh phúc khi làm được một việc có ý nghĩa – điều đó phần nào hóa giải đi những ấn tượng xấu mà nó nghĩ về tôi. Ông chú thì nói về bữa tiệc cho tôi nghe – rất vui vì mình được mọi người hiểu mình.



3/5/2012
            Tôi vào Sài Gòn trước Thảo, Thảo ở lại chơi thêm vài ngày. Tôi và chị Hiền vẫn nói chuyện bình thường, tôi nghĩ sau khi Thảo zìa wê xong thì phòng tôi lại gắn bó như xưa. Vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện vào + những gì đã xảy ra ở quê mà tôi chưa kịp giải quyết lại đến với tôi…Tôi phải giải quyết nhanh chóng, tôi không còn sự lựa chọn hay do dự… “bên nghĩa bên tình”. Cuối cùng tôi phải nói lời chào chị Hiền trong lúc 2 chị em đang cười nói vui vẻ. Tối hôm sau, Thảo vào lại Sài Gòn. Tôi và chị Hiền bệnh kể từ đêm ấy, tôi sốt, chị Hiền cũng sốt…Rồi chị Hiền chuyển phòng trong lúc đang bệnh nên tôi cũng chẳng giúp gì được chị ấy. Nhìn chị Hiền đi mà tôi cảm thấy lương tâm mình cắn rứt quá, thấy có lỗi với chị ấy vô cùng. Dù muốn hay không tôi buộc phải làm như vậy. Để được lòng người này thì phải mất lòng người kia, khó xử nhưng tôi cũng đã đưa ra quyết định rồi. Ngày 11/5/2012, tôi bắt đầu viết những lời tâm sự đầu tiên vào cuốn “Rent-room ngày ấy” của riêng tôi. Lúc đó tôi đang buồn vì thấy thằng Lộc, chị Hiền đều có vẻ gì đó không còn yêu quý tôi nữa, cảm thấy có lỗi với chị Hiền & mất lòng tin của phòng dưới đối với tôi…bao nhiêu suy nghĩ rằng “Người ta sẽ nghĩ về mình như thế nào?”. “Nhưng không thể chia sẻ vì đó là tâm tư của những ai thực sự hiểu mình mới có thể giúp mình tìm lại chính mình” – tôi tự an ủi chăng?



14/5/2012
            Thảo zìa wê, chị Hiền đã chuyển đi 8/5/2012. Đêm nay tôi ở nhà một mình, trời lại mưa…Tôi tìm đến Facebook, mp3, zing, youtube…dường như để vơi đi cảm giác trống vắng & tìm kiếm một sự tri ân chăng??? Vậy là một buổi tối hoang phí: không học bài, không làm bài…chỉ online. Cũng may tối nay thằng Lộc lên phòng chơi, chắc nó thấy những dòng tâm sự của tôi trên Facebook. Kể từ khi chị Hiền chuyển phòng nó gặp tôi cứ lơ lơ, hôm nay nó lại lên phòng tôi đúng lúc tôi buồn nhất…thấy zui zui vì có thêm sự chia sẻ của nó. Nhìn mặt thì chẳng ai nói ai câu nào, nhưng những lúc thế này mới thấy tình bạn quý giá làm sao!



15/5/2012
            Thảo zìa quê đã được 2 ngày, tôi nhờ chị Diễm qua ngủ cho có bạn, tối qua tôi đã thắp điện suốt đêm rồi còn gì; tối nay đã có chị Diễm nên thằng Lộc lên chơi một tí rồi về học bài, thằng Khanh gặp tôi cứ dọa ma.



17/5/2012
            Thảo trở lại Sài Gòn, mang theo một ít quà quê. Đã nhiều lần (kể từ khi Khanh và Thảo giận nhau) phòng tôi chia sẻ thức ăn thì phòng nó không chịu nhận: hết ông chú rồi lại thằng Lộc, không ai chịu đem wà zìa phòng. Lần này tôi lại phải mang xuống phòng nó. Của ít lòng nhiều – chia sẻ ít quà quê mà.



19/5/2012
            Mấy pữa nay thằng Lộc đem Toán kinh tế lên học, nghe thì tưởng tôi chỉ nó, nhưng thực chất tôi học từ nó rất nhiều, pữa giờ có ôn bài đâu.? Mỗi lần nó hỏi là tôi lại mầy mò tìm hiểu – những lúc đó tôi hiểu bài hơn. Cảm ơn nó nhiều lắm! Mấy hôm sau tôi lại nhờ nó chỉ xác suất – tôi mất hết kiến thức (do lười ôn bài), cũng may nhờ nó chỉ dạy nhiệt tình, tôi biết thêm nhiều điều. Cứ như thế, thỉnh thoảng nó chỉ tôi học xác suất…nó ra sức bắt nạt tôi. Thôi kệ, thầy giáo mà, có quyền…(Cười)



28/5/2012
            Tôi bắt đầu thi môn đầu tiên, trưa về nó chạy lên phòng hỏi thăm tôi thi cử thế nào. Tôi đóng mặt ngầu, hôm nay trúng đề nhưng tôi lại không ôn bài kĩ, cuối cùng zô phòng thi làm không xong nên zìa nhà không zui lắm.



3/6/2012
            Đang trong quá trình ôn thi nhưng ở câu lạc bộ Nhân Sinh có chương trình vô cùng ý nghĩa nên tôi quyết định tham gia. Tối hôm đó, trở về nhà lúc trời mưa, thằng Lộc đang ngồi chơi với Thảo. Tôi đem ít quà mua được từ Vũng Tàu ra chia phòng tôi một ít – phòng dưới một ít ăn cho vui; thằng Lộc lại không nhận, bỏ về.  Đêm ấy cũng là đêm tôi bức xúc quá nên đã viết vào cuốn xác suất của thằng Lộc những gì không hài lòng…một trang giấy sao có thể viết hết những tâm tư, nhưng tôi cũng hy vọng nó – Khanh – Thu & Lạp hiểu rõ vấn đề.
            Kể từ hôm đó tôi ít và dường như ngoảnh mặt làm ngơ, không nói chuyện với nó. Tôi chỉ mong nó hiểu, tình bạn thì rất dễ có, nhưng để có một tình bạn tốt đẹp lâu dài thì không dễ giữ gìn tí nào. Nếu đã là bạn và xem nhau là bạn tốt thì đừng bao giờ “sợ trả ơn”, “sợ mắc nợ gì cả”. Từ “sợ” mà hàng ngày nó vẫn sống đã làm nó rụt rè, mất khoảng cách. Tại sao nó không cởi mở như những người hàng xóm, những người bạn đồng hương & đơn thuần chỉ là tình bạn bè??? Không sợ mang ơn hay trả ơn thì ta mới không mang ơn người khác; sống mà chỉ bo bo, ích kỉ cho bản thân mình thì còn gì là sắc màu cuộc sống nữa. Ở đây tôi không nói nó là người không biết quan tâm hay chia sẻ với mọi người. Điều tôi muốn nói là mong nó dần dần bỏ bớt cái tính đó đi. Thiếu gì cách để trả ơn hay cảm ơn một người mà khiến mình phải sợ trả ơn??? Càng sợ thì càng thấy “mang ơn” <nghe to tát quá>. Vậy nên đừng sợ nữa nghen (Cười). Sống vừa người, vừa mình là được rồi. Và cũng đừng sợ khi nhờ ai đó việc gì. Người ta sẽ rất vui khi được người khác nhờ đó. Tất nhiên việc gì không thể làm được hay bất lợi cho họ thì họ sẽ không giúp mình đâu. Nên cứ yên tâm đừng ngại nhờ vả (Cười).



9/6/2012
            Đêm nay thằng Lộc lại lên phòng tôi (pữa giờ tôi và nó “chiến tranh lạnh”). Tôi và nó ngồi nói chuyện cho rõ ràng tới khuya. Tôi buồn và tôi cũng biết nó cũng đang rất buồn. Cả tôi đều không muốn “đường ai nấy đi – tôi với em đôi người xa lạ” nữa; nhưng với tính khí cố tình không chịu hiểu hay thay đổi quan điểm thì tôi buộc phải làm zị. Rồi 2 ngày nữa tôi zìa nghỉ hè, không gặp tôi nó sẽ nhanh chóng quen thôi. Nó đã không muốn sống chân thật: chia sẻ như những người bạn đồng hương thì tôi sẽ cho nó thấy. Gặp nhau hờ hững, tạo khoảng cách xa lạ thì nó và tôi – Thảo sẽ không còn thấy thân thiện, yêu quý như trước nữa thì cách sống cũng sẽ thay đổi thôi. Chứ đã sống hòa thuận, thân thiết như bạn bè, họ hàng, chị em như vậy mà nó và phòng nó lại sợ mang ơn thì sống tạo không khí thân thiện để làm gì? Sống “tối lửa tắt đèn có nhau” mà lại sợ mắc nợ như vậy thì tôi không sống được. Lẽ nào sống mà chỉ biết phòng mình, không biết chia sẻ, san sẻ với ai bất cứ thứ gì…thì tôi không làm được (đó là đối với những người thân thiết); còn không thì đừng có thân thiết như kiểu xa lạ kia. Mẹ tôi cũng đã nói: sống không ích kỷ, bo bo cho bản thân mình thì mới sống vui, sống hòa đồng.



11/6/2012
            Tối nay tôi zìa quê, tôi và nó vẫn còn chiến tranh lạnh; thi môn cuối cùng này tôi không làm được gì. Zìa nhà thấy nó, tôi càng buồn…tại sao nó không chịu suy nghĩ tích cực nhỉ? Càng buồn thêm khi nó buộc tôi phải nói anh Tí đã nói gì với nó. Tôi đã cố gắng giữ kín…nhưng càng giữ kín tôi lại làm nó nghĩ xấu về anh Tí hơn. Tối nay zìa quê rồi, nó lên phòng mà tôi chẳng thèm nói với nó câu nào. Lát sau nó zìa học bài với đi chợ. Tôi lên xe, lẳng lặng ra về, không xuống chào phòng dưới như những lần trước nữa. Tôi đem gởi lại phòng dưới những cái chén – như muốn nói rằng phòng nó và tôi không còn ăn chung chén, chung pữa cơm: 2 phòng xa lạ từ đây chăng???         
            Tối lên xe, buồn vì kết quả kì thi quá tệ, buồn vì sắp tới phải nói lời xa cách với 4 thằng nhóc phòng dưới. Tôi lại lên Facebook – lát sau say xe nên ngủ mất tiêu. Đến khuya xe dừng dọc đường tôi mới nhận được tin nhắn thằng Lộc: “Ngủ chưa?”. Thầm nghĩ chắc giờ này nó ngủ rồi nên không nhắn lại. Mấy pữa sau lên Facebook thấy thằng Lộc hỏi về rồi mà nó nhắn tin không trả lời. (Nhăn mặt)



15/6/2012
            Tôi và nó không liên lạc, đến tối hôm nay nó lại nhắn tin: “Ngủ chưa?”. Tôi lại không trả lời và đến 20/6 cũng tin nhắn với nội dung tương tự “Ngủ chưa?”. Chắc nó muốn nói chuyện với tôi nhưng sợ tôi vẫn còn giận nó. Thấy tin nhắn của nó tôi cũng vui, nhưng tôi cũng không nhắn tin nhiều vì sợ nó học. Hơn nữa, dù gì nếu nó không chịu thay đổi quan điểm sống thì tôi phải tạo khoảng cách xa để tôi không phải buồn nhiều khi mất một người bạn như nó.



29/6/2012
            Zìa nhà đã được mấy tuần, hôm nay mới nhận được điện thoại của nó, ban đầu tôi suy nghĩ có nên bắt máy không ta? Sau đó tôi bắt máy & nói chuyện rất zui. Mấy pữa nay nó bệnh ăn cơm hộp (tội ghê). Hồi chiều tôi gọi điện cho nó hỏi tin tức Lê & Thảo nhưng máy bận, tôi gọi thằng Khanh. Giờ nó gọi điện, nói chuyện khá lâu, nó không học bài mà nói chuyện suốt; đã lâu 2 chị em không nói chuyện giờ nói chuyện thấy zui thiệt.



____________________š____________________
            Tôi đã dự định rất nhiều, muốn tặng nó một món quà ý nghĩa vào ngày sinh nhật nó. Nhưng ai ngờ 3/6 nó làm tôi thất zọng zìa nó quá – không ngờ nó xử sự như zị. Nên tôi quyết định tạo khoảng cách xa lạ 1 thời gian hy vọng nó thay đổi & sắp tới vào năm học mới có lẽ tôi phải học quận 12 nên sẽ không ở khu trọ này nữa. Tôi lại bỏ qua những món quà dự định và dành thời gian viết lại “Rent-room ngày ấy”.
            Tôi bỏ qua một số chi tiết đáng nhớ - nhưng những chi tiết đó ít xuất hiện nên tôi bỏ qua (vì nhân vật chính là nó mà). Tôi cũng không nhắc những lần tôi và nó đi mua quần áo, giày dép…hay những pữa chiều “hủ tiếu” cùng nhau. Vì tôi nhớ không rõ ngày tháng. Thôi thì…như gì vậy.
            Tôi hy vọng thời gian 4 năm đại học sẽ làm nó thay đổi tính cách theo hướng tích cực hơn. Mặc dù tôi – bản thân tôi không tốt đẹp gì. Nhưng tôi vẫn đang hằng ngày hoàn thiện mình theo hướng “thiện” & mong nó cũng zị.
            Điều tôi sợ nhất ở nó là sợ nó sẽ vì ghét 1 ai đó mà làm bản thân mình trĩu nặng tâm tư thôi. “Đến mai này thành công trên bước đường sự nghiệp, chị sợ em ghét một ai đó làm em phẫn ý hay có những câu nói làm em không vui thì em sẽ gây hại cho người đó. Chị không biết chị có đi wá xa không nữa. Nhưng dù sao chị cũng  mong em học tốt – sống được mọi người yêu thương – quý mến như lúc này”.

Monday, October 1, 2012

Hướng dẫn cài đặt và thực hiện phân tích hồi quy trên Excel


Excel là một công cụ cực kỳ hay, nó không chuyên sâu về phân tích nhưng nếu những phân tích cơ bản, bạn không có điều kiện để tìm hiểu các phần mềm chuyên gia về phân tích thì Excel là một công cụ tuyệt vời hơn hết.

Bài viết sau đây được sưu tầm trình bày về cách cài đặt và thực hiện phân tích hồi quy tuyến tính trên MS Excel 2007. Một số bạn chưa biết cách làm thế nào để có công cụ Data Analysis cũng như cách tiến hành hồi quy trong Excel 2007, sau đây mình sẽ có một bài hướng dẫn cách thực hiện. 

1. Cài đặt công cụ Data Analysis

Nếu máy nào đã cài đặt rồi thì sẽ có nút Data Analysis trong Nhóm Data, nếu chưa có thì để cài đặt các bạn ấn vào nút to tròn ở góc trên trái rồi chọn Excel Options

Của sổ Excel Options hiện ra, bạn chọn Add-Ins, rồi chọn Analysis Toolpak ở bên phải. Để ý phía dưới: mục Manage Excel Add-Ins, các bạn ấn nút Go

Một cửa sổ hiện ra, bạn chech vào Analysis Toolpak rồi ấn OK

Một hộp thoại hiện lên hỏi “Excel chưa được cài đặt để chạy add-ins này, bạn muốn cài đặt nó ngay bây giờ không”, ấn Yes

Công cụ Data Analysis đã được cài đặt


2. Thực hiện hồi quy

Chúng ta có số liệu đơn giản như hình, đề bài: Ảnh hưởng của tuổi tác và thu nhập đến chi tiêu

Chọn Data Analysis, trong cửa sổ hiện ra chọn Regression rồi ấn OK

Làm như trong hình, chúng ta quan tâm đến các thông số
Input Y Range: Vùng chứa biến phụ thuộc (click chuột vào ô nhập bên phải sau đó ra ngoài màn hình chính kéo chọn vùng chứa biến phụ thuộc – bao gồm cả tên biến)
Input X Range: Vùng chứa các biến độc lập (click chuột vào ô nhập bên phải sau đó ra ngoài màn hình chính kéo chọn vùng chứa các biến độc lập – bao gồm cả tên biến)
Labels: Click chọn ô này để có sử dụng tên biến
Confidence Level: Độ tin cậy (1-a), mặc định 95%, nếu muốn thay đổi thì click chuột chọn ô này và nhập độ tin cậy mới.
Output Range: Vùng xuất, click chuột chọn tùy chọn này, sau đó click chuột vào ô nhập bên phải rồi ra ngoài màn hình chính click chọn một ô bất kỳ làm nơi xuất ra.

Kết quả ta được


Xét tương quan giữa các biến
Chọn Data Analysis, cửa sổ hiện ra chọn Correlation

Trong hộp thoại hiện ra

Input Range: chọn vùng chứa các biến độc lập, bao gồm tên biến
Output Range: ô xuất kết quả
Kết quả tương quan giữa 2 biến như sau

Tương quan giữa X và Z = 0.14 nhỏ hơn căn bậc hai của (R bình phương của mô hình), có thể bỏ qua đa cộng tuyến.
Các hệ số hồi quy gắn với biến X và Z đều có ý nghĩa (vì các giá trị P-value tương ứng với các hệ số hồi quy này đều nhỏ hơn anpha (a)
Mô hình có ý nghĩa vì trị thống kê của kiếm định F nhỏ hơn anpha
Kết luận: Cả thu nhập và độ tuổi đều có tác động lên chi tiêu, tuy nhiên tác động của thu nhập lên chi tiêu lớn hơn